Tìm Kinh Sách
 
        Kinh Sách FULL

Kinh Bản Nguyện của Bồ Tát Địa Tạng

Kinh Bản Nguyện của Bồ Tát Địa Tạng

Chương 8: Phẩm Thứ Bảy - Lợi Ích Cho Kẻ Còn Người Mất

KINH BẢN NGUYỆN CỦA
BỒ TÁT ĐỊA TẠNG

PHẨM THỨ BẢY
Lợi Ích Cho Kẻ Còn Người Mất
  Lúc bấy giờ, Bồ Tát Địa Tạng Ma Ha Tát liền bạch với Đức Phật rằng: “Kính lạy Đức Thế Tôn, con nhìn thấy chúng sinh, khắp trong cõi Sa Bà, cõi Nam Diêm Phù Đề, cất chân và động tay, mống tâm khởi ý nghĩ, phần lớn thường trái đạo, thuận theo các việc ác. Nếu gặp điều thiện lợi, phần lớn bị thoái tâm; còn gặp duyên trái ác, thì ác lại tăng thêm. Những chúng sinh như thế, ví như vào bùn lầy, thêm đá nặng trên vai, càng đi càng lún sâu. Nếu gặp thiện tri thức, thương tình san bớt cho. Bậc thiện tri thức kia, có sức khỏe phi thường, lại luôn giúp đỡ cho, bước đi được vững vàng, vượt qua đường đó rồi, được tới nơi bằng phẳng, nên nghĩ đường xấu kia, chẳng muốn quay lại nữa.
  Kính lạy Đức Thế Tôn, chúng sinh ở thế gian, thường huân tập tính ác, bắt đầu từ mảy nhỏ, dần đến nhiều vô lượng. Những chúng sinh đã nhiễm, nhiều thói ác như thế, đến khi sắp mạng chung, phận làm con trai gái, hoặc cha mẹ anh em, họ hàng và quyến thuộc... nên tạo các phúc duyên, hồi hướng cho người đó. Hoặc treo phan cùng phướn, thắp đèn, đọc Kinh này; hoặc cúng dàng tượng Phật, và tượng của Bồ Tát; hoặc niệm danh hiệu Phật, và danh hiệu Bồ Tát, mỗi một niệm vang lên, người kia mà nghe được; hoặc khi vừa lâm chung, thần thức chưa rời xa. Nếu xét các nghiệp ác, mà người đó tạo ra, thì khi vừa lâm chung, tất sẽ đọa tam đồ, nhưng nhờ có họ hàng, và quyến thuộc tạo phúc, nên người lâm chung kia, thoát được mọi nỗi khổ. Hoặc người vừa chết kia, trong vòng bốn chín ngày, quyến thuộc và họ hàng, nên tạo nhiều việc phúc, thì có thể khiến cho, kẻ bị nghiệp ác kia, tiêu sạch tội lỗi trước, được sinh cõi Trời Người, luôn nhớ khổ đời trước, chăm làm các việc thiện. Còn họ hàng người kia, hiện tại được an vui, đến khi mệnh hết đi, cùng sinh về cõi lành. Vậy nên ngày hôm nay, con đối trước Đức Phật, khuyên bảo các chúng sinh, cõi Nam Diêm Phù Đề, hễ khi có người mất, chớ có nên giết hại, để cúng bái quỷ thần, tạo thêm các tội ác.
  Vì sao lại như thế? Bởi vì sự giết hại, để bái tế quỷ thần, chẳng được tí phúc nào, có lợi cho người chết, mà còn thêm gánh nặng, buộc ràng cho người ấy. Giả như phúc người đó, đời này hoặc đời sau, sắp chứng được quả Thánh, hoặc sinh trong Trời Người, nhưng vì lúc lâm chung, họ hàng đem giết hại, gây nên bao ác nghiệp, cản đường đi người đó, vì tội sát sinh kia, mà phải đi đối chứng. Huống chi người chết kia, lúc còn sống ở đời, chưa có chút thiện căn, thời cứ theo bản nghiệp, đi vào trong đường ác, chịu khổ báo vô cùng, những người họ hàng kia, nỡ lòng nào giết hại, đem báo nghiệp nặng thêm, cho người thân của mình? Cũng ví như có người, đi trên đoạn đường xa, khoảng ba bốn ngày liền, lương thực đã cạn hết, trên vai lại mang vác, vật nặng hàng trăm cân, chợt gặp người họ hàng, nhờ mang thêm chút nữa, vì thế các vật kia, giờ gánh càng thêm nặng, khiến người trên đường kia, đã khổ lại khổ thêm.
  Kính lạy Đức Thế Tôn, con xem chúng sinh trong, cõi Nam Diêm Phù Đề, nếu làm được việc thiện, như lời Đức Phật dạy, dù chỉ là việc nhỏ, như sợi tơ sợi tóc, thì công đức người đó, cũng lợi ích rất nhiều. 
Khi Địa Tạng Bồ Tát, vừa nói lời như thế, thì ở trong pháp hội, có một vị trưởng giả, tên ngài là Đại Biện, từ lâu đã tu chứng, quả vị Bất Thoái Chuyển, vì lòng thương chúng sinh, nên hiện thân như thế, để hóa độ chúng sinh, khắp mười phương thế giới, liền từ trong tòa ngồi, cung kính mà đứng dậy, chắp hai tay tác bạch, Bồ Tát Địa Tạng rằng: “Thưa Đại Sĩ Bồ Tát, nếu có các chúng sinh, khắp trong cõi Sa Bà, và Nam Diêm Phù Đề, sau khi chết đi rồi, có người thân họ hàng, vì người ấy tu phúc, cùng làm các việc lành, thì nghiệp người chết kia, có tiêu trừ được chăng? Có được phúc lớn chăng, và được giải thoát chăng?”
  Ngay bấy giờ, Bồ Tát Địa Tạng liền trả lời với trưởng giả Đại Biện rằng: “Nay tôi nhờ uy thần, của Đức Phật-Như Lai, sẽ nói cho chúng sinh, đời này và đời sau, biết rõ được cội nguồn, của các sự việc ấy. Này Đại Biện Trưởng Giả, những chúng sinh ở đời, đến khi sắp lâm chung, mà được nghe Kinh Phật, lại chí tâm quy y, và một lòng niệm Phật, niệm danh hiệu Bồ Tát, danh hiệu Bích Chi Phật, chẳng kể người có tội, hay người không có tội, thảy đều được lợi ích, thật chẳng thể nghĩ bàn, cùng được công đức lớn, và cùng được giải thoát. Nếu có người đàn ông, hay người đàn bà nào, khi còn sống ở đời, chẳng làm được việc lành, lại gây nhiều tội lỗi, thường làm các việc ác, sau khi họ chết đi, may mắn được họ hàng, người thân và quyến thuộc, con cái cùng anh em, làm các việc phúc thiện, và các việc Phật sự, như cúng dàng Tam Bảo, xây dựng Chùa Tháp Phật, ấn tống tam tạng Kinh, Luật, Luận để lưu thông, khiến cho khắp Trời Người, đều được lợi ích lớn. Tất cả việc thiện đó, nếu mà đem hồi hướng, trong bảy phần công đức, người chết được một phần, thời sáu phần còn lại, người sống được hưởng hết. Bởi vì thế cho nên, các thiện nam, tín nữ, đời này và đời sau, nghe được nên cố gắng, tu tập các việc lành, đừng để cho luống qua, thời gian mau vùn vụt, như bóng qua khe cửa, gắng chăm tu việc thiện, để hưởng trọn lợi ích. Quỷ Vô Thường lớn kia, đến bất kì lúc nào, tới khi thân chết đi, thần hồn bị mờ mịt, vẩn vơ trong định nghiệp, là phúc hay là tội, trong vòng bốn chín ngày, thường như ngây như dại, hoặc ở trước các tòa, phân định nghiệp nặng nhẹ, sau khi phân định rồi, phải theo nghiệp thọ sinh. Khi chưa biết thế nào, thời thần thức người đó, hoang mang và sợ hãi, chìm sâu trong đau khổ, huống chi là bị đọa, vào trong ba đường ác? Vậy nên người đời sau, hãy mau gắng tu phúc, đem hồi hướng công đức, cầu nguyện cho người đó, vì thần thức người đó, khi chưa được thọ sinh, khoảng vòng bốn chín ngày, trong thời kì định nghiệp, mong ngóng từng phút giây, thiện nghiệp của quyến thuộc, qua định nghiệp ấy rồi, thì liền phải thọ sinh. Nếu như người tội nhẹ, còn trải trăm nghìn năm, không phút giây dừng nghỉ, thọ báo nơi đau khổ; huống chi người tội nặng, đọa trong Ngục A Tỳ, trải qua muôn nghìn kiếp, chịu khổ đau lâu dài.
  Lại nữa Ông Trưởng Giả, nếu chúng sinh ở đời, trót tạo các nghiệp ác, sau khi vừa chết đi, quyến thuộc và họ hàng, tu tạo các công đức, như bố thí cúng dàng, hương hoa và đèn nến, cùng đem làm cỗ chay, thì những đồ vật kia, như nước, gạo, rau, dưa... không được để bừa bãi, hoặc vung vãi trên đất, dù đã cúng Phật rồi, hay là chưa dâng cúng, đều phải khởi lòng thành, cho đến từng việc nhỏ. Nếu chưa dâng cúng Phật, Bồ Tát và Chư Tăng, thì chẳng được ăn trước, hoặc liếm láp nếm thăm. Nếu thức ăn chẳng sạch, hoặc ăn trước khi cúng, thì người vừa chết kia, chẳng được chút phúc nào. Nếu thức ăn tịnh sạch, và nhất tâm cúng dàng, thì bảy phần công đức, người chết được hưởng một. Bởi vì thế cho nên, này ông Trưởng Giả ơi, các chúng sinh khắp trong, cõi Nam Diêm Phù Đề, nếu vì cha hay mẹ, anh, em cùng người thân, làm cỗ chay cúng dàng, phải dốc hết lòng thành, nếu làm được như vậy, thì kẻ còn người mất, thảy đều được lợi ích, công đức chẳng nghĩ bàn”.
  Khi Địa Tạng Bồ Tát, vừa nói xong lời ấy, thì cung Trời Đao Lợi, có hàng trăm vạn ức na do tha Quỷ Thần, cõi Nam Diêm Phù Đề, và trong khắp mười phương, phát đại Bồ Đề tâm, nguyện hộ trì Chính Pháp.
Ông Đại Biện Trưởng Giả, lòng hoan hỉ tràn đầy, làm lễ mà thoái lui.
/15
 

  Ý kiến bạn đọc

Mã bảo mật   

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây