Tìm Kinh Sách
 
        Kinh Sách FULL

Báo Cáo Tâm Đắc Học Tập Nữ Đức

Báo Cáo Tâm Đắc Học Tập Nữ Đức

Chương 8: Báo cáo tâm đắc về việc học tập Nữ Đức (Tập 4) - Phần - 2

Nói tóm lại, tối hôm qua tôi đã tổng kết lại, những lời nói ra nên “nhu ngôn ái ngữ”. Vì sao gọi là “nhu ngôn”? Tức là ngữ khí phải dịu dàng, ôn hòa, lời nói ra đều là ái ngữ, trân trọng bảo hộ người khác. Đặc biệt là trân trọng bảo hộ tánh đức của người khác, trân trọng bảo hộ tánh đức của bản thân. Những lời nói tuân theo tự tánh thì bạn nên nói với anh ấy. Nói chuyện rất quan trọng, bởi vì từ xưa đến nay đều nói: “Họa từ miệng ra, bệnh từ miệng vào”. Miệng là cửa của họa - phước. Cái cửa này thường bị phụ nữ chúng ta hễ không cẩn thận một chút là liền mở ra[DTNT4] . Sau khi mở ra thì thường xuyên là họa nhiều, phước ít. Chúng ta nghĩ xem, những lời chúng ta nói ra trong một ngày được phước báo nhiều hay tai họa nhiều? Tỉ mỉ mà suy xét thì thường là phước ít, họa nhiều. Có lúc chúng ta còn tự cho những lời nói ra rất có lợi ích đối với người khác, trên thực tế bạn nghĩ xem, những lời bạn nói ra có khế cơ hay không, có thực sự khế lý hay không? Không khế cơ, không khế lý, thì họ không thể tiếp nhận, nếu nói vô ích còn dẫn đến oán hận. Ở nhà sống cùng chồng cũng như vậy.

Chúng ta giúp chồng dạy con không hoàn toàn chỉ dùng thân giáo, bởi vì người trong nhà không phải là người câm, nên nói nhiều hơn, thường nói nhiều hơn so với bên ngoài một chút. Nếu bạn muốn lời nói của bạn có thể khởi được tác dụng giúp đỡ và dạy dỗ, thì mỗi một câu nói phải rất cẩn thận. Nếu như vậy thì mỗi lời bạn nói ra sẽ có trọng lượng. Bởi vì bạn ít nói những lời vô nghĩa, ít nói những lời tạp nhạp, mà những lời bạn nói ra đều có mục tiêu, vậy thì tự nhiên họ sẽ tương đối nghe theo bạn.

Tôi nói chuyện với chồng tôi cũng không nhiều, bởi vì anh ấy khá bận rộn. Thông thường khi trở về nhà, nếu anh ấy mệt thì tôi sẽ không nói chuyện gì với anh ấy. Nếu khi bạn nhìn thấy anh ấy không mệt mỏi mà khá vui vẻ, thì nhất định là anh ấy rất muốn nói chuyện với bạn. Sau đó tôi nói đùa với anh ấy là: “Tối nay có phải anh muốn buôn dưa lê một tí phải không?”. Anh ấy nói: “Đúng vậy!”. Sau đó tôi liền đến nói chuyện với anh ấy. Bởi vì anh ấy trở về khá muộn, nói chuyện với anh ấy nhưng thường thì tôi luôn lắng nghe anh ấy nói nhiều hơn. Mọi người nên nhớ, bất luận là chồng hay người già trong nhà thì bạn nên làm người lắng nghe nhiều hơn. Đặc biệt là người già, họ muốn nói thì bạn nên ở đó lắng nghe.

Ví dụ mẹ chồng tôi, có những chuyện tôi tin chắc bà đã nói với tôi hơn trăm lần rồi. Tôi gả vào trong nhà bà mười lăm năm, thực sự tôi có thể thuật lại, đọc thuộc lại. Bởi vì bà đặc biệt thích nói, còn tôi thì luôn ở đó lắng nghe. Sau đó, có một lần chồng tôi nói: “Anh vô cùng hoài nghi cái tâm chân thành của em. Làm sao em có thể nghiêm túc nghe mẹ nói như vậy?”. Tôi nói: “Thật sự em có thể đọc thuộc câu phía sau của mẹ, nhưng mẹ thích nói thì em sẽ ở đó nghe”. Bởi vì mọi người trong nhà đều không muốn nghe, cuối cùng là tôi nghe. Tôi nói: “Mẹ à, mẹ cứ nói đi!”. Sau đó bà lại tiếp tục đem những chuyện huy hoàng khi bà còn trẻ nói thêm lần nữa với tôi. Chồng tôi có lúc cũng như vậy, anh ấy cũng phạm cái lỗi này. Kỳ thực anh ấy đã từng nói rồi, nhưng anh ấy vẫn nói. Tôi lại nghiêm túc lắng nghe. Cuối cùng anh ấy nói xong rồi, tôi nói: “Việc này hôm đó anh đã nói rồi!”. Anh ấy nói: “Nói rồi sao? Sao anh không cảm thấy vậy?”. Tôi nói: “Đúng vậy!”.

Có lúc tôi cảm thấy mình không cần nói gì, nhưng cũng có lúc tôi sẽ ở bên cạnh dẫn dắt anh ấy một chút. Tôi xin nói một ví dụ đơn giản liên quan đến việc quản lý doanh nghiệp. Bởi vì anh ấy quản lý công ty này là một tập đoàn. Anh ấy mở công ty được mười mấy năm, còn công ty của tôi mới mở được ba năm, thêm năm nay nữa là bốn năm. Chúng tôi có hai phong cách quản lý khác nhau. Anh ấy thì hoàn toàn thả lỏng để nhân viên tự mình tùy ý làm, hoàn toàn dùng cách của Phương Tây để khích lệ họ. Nghĩa là bạn làm được việc thì tôi thưởng tiền cho bạn, còn bạn không làm được thì bạn không được thưởng. Còn tôi chẳng phải đã học văn hóa truyền thống rồi hay sao, đặc biệt là năm ngoái bắt đầu đặc biệt chú trọng đến đức hạnh. Mọi người giống như dùng chung một nồi cơm lớn vậy, chúng ta chẳng phải lợi hòa đồng quân sao? Trên căn bản thì lương cũng không thấp hơn quá nhiều, mà tiền thưởng cũng không ít hơn quá nhiều, đãi ngộ đều rất tốt, có hai mươi người. Nhân viên của tôi không nhiều bằng chỗ anh ấy, người của anh ấy nhiều hơn tôi. Anh ấy nói với tôi cách thức quản lý của tôi như vậy là không được. Tôi nói: “Kỳ thực em tin chắc văn hóa truyền thống có một điểm “đức hạnh là gốc, tiền tài là ngọn”. Nếu như đức là gốc, vậy thì đối với gia đình cũng là như vậy, đối với một doanh nghiệp có phải cũng là như vậy không? Đối với một đất nước có phải cũng là như vậy không? Nếu như đạo lý này chỉ thích hợp cho một người mà không phù hợp cho một doanh nghiệp, vậy thì nó sai rồi, nó không phải là chân lý. Doanh nghiệp cũng là do rất nhiều người tạo thành”. Tôi nói: “Nếu như nó phù hợp với doanh nghiệp, vậy thì em chỉ chú trọng đến đức hạnh của nhân viên. Cho dù đức hạnh của nhân viên rất bình thường, nhưng ít nhất nhân viên này sẽ không gây ra những sai lầm quá lớn”. Bởi vì chúng tôi kinh doanh “tiền tệ theo pháp luật quy định”, cũng thuộc về nhà bán lẻ được cấp phép. Tôi nói tôi làm như vậy thì chí ít tôi cũng không có lỗi với tổng công ty, tâm tôi không thẹn, hỏi lòng không hổ thẹn. Thực sự điều này tôi không cảm thấy có lỗi, bởi vì tôi chấp hành các quy định của Tổng công ty vô cùng nghiêm ngặt.

Kết quả, hai ngày trước lãnh đạo của Tổng công ty tới nói tôi là: “Điều này cô có chút si mê rồi. Cô xem cùng ngành của chúng ta, cô phải học cách khen thưởng, khích lệ, cô không thể chia đều như vậy được. Đạo đức chỉ để nói vậy thôi, hiện tại thì ai còn thực sự đi chú trọng nữa. Trong công ty mà cô chú trọng đạo đức, vậy còn có thể kiếm được tiền nữa hay không?”. Sau đó tôi ở đó lắng nghe, cũng không lên tiếng. Lời của lãnh đạo chúng ta nên lắng nghe, “đúng, đúng!”. Tôi ngồi lắng nghe cũng không lên tiếng, rồi tôi pha trà cho anh ấy. Sau đó lãnh đạo nói tôi rằng: “Nếu không thì cô đừng làm nữa, công ty này sẽ bại trong tay cô mất. Cô cũng không giống một giám đốc, cả ngày chỉ bồi dưỡng văn hóa truyền thống cho nhân viên”. Sau đó tôi nói: “Lãnh đạo à! Chỗ tôi có mấy quyển sách, anh mang về xem qua để hiểu thêm về công ty của chúng tôi. Chúng tôi căn cứ vào cuốn “Làm sao để đầu tư một nhân sanh hạnh phúc” và giảng giải “Đệ Tử Quy” để học tập. Việc này thực sự có thể thấy hiệu quả rất chậm”. Bạn nói xem, “mười năm trồng cây, trăm năm trồng người”, nhưng tôi tin tưởng thời gian tồn tại của công ty này sẽ dài lâu. Chúng ta không gấp gáp đi tranh cái lợi ích nhất thời này, cần phải phóng tầm mắt ra xa hơn. Sau khi vị lãnh đạo này mang sách về xem thì anh ấy đã gọi điện thoại cho tôi. Anh ấy đã nói với chồng tôi là: “Tầm mắt của vợ anh thực sự rất xa. Làm được điều này cần phải có một lòng nhẫn nại và nghị lực nhất định”. Tôi nghĩ, chúng ta học rồi thì phải tin tưởng. Như cô Lưu Tố Vân đã nói: “Lão thật, nghe lời, thực làm”. Nếu bạn học rồi mà không làm thì đó là giả.

Tôi thường xuyên thảo luận với chồng tôi, thảo luận khoảng hơn một năm. Hai ngày trước, anh ấy đến công ty chúng tôi mở một cuộc họp. Anh ấy nói rằng: “Tố chất này của em thực sự rất tốt. Khí chất của nhân viên thực sự rất khác”. Chúng ta không thể nói tố chất của văn hóa truyền thống là như thế nào, nhưng khi bạn nhìn nhân viên này sẽ có cảm giác họ rất trong sạch, cảm giác không giống với hiện tượng tranh đoạt trong xã hội, cảm thấy ai cũng rất lịch sự nho nhã, khi giao tiếp thì đều nghĩ cho đối phương trước mà không nghĩ cho bản thân mình, đối với khách hàng cũng như vậy. Chồng tôi nói, anh ấy cảm thấy tôi làm điều này sẽ có hiệu quả. Đương nhiên anh ấy vẫn chưa hoàn toàn đồng ý, vẫn còn phải đợi thời gian để chứng minh. Bởi vì tôi không giống thầy Hồ Tiểu Lâm. Thầy là người đứng đầu, còn tôi dù sao cũng đứng ở vị trí thứ hai, phía trên tôi còn có chủ tịch. Công ty này anh ấy là Chủ tịch nên tôi đều phải nghe lời của anh ấy, do vậy mà chỉ có thể làm từng chút một.

Khi tôi học phần “phụ ngôn” này thì cảm xúc lớn nhất là phụ nữ không đơn thuần chỉ chú ý đến lời nói. Hiện  nay chúng ta có rất nhiều tác giả là phụ nữ, còn có rất nhiều tác giả ở trên mạng là phụ nữ, nghĩa là họ viết một số thứ ở trên mạng. Việc này có thuộc về ngôn ngữ hay không? Bởi vì thực sự nó có ảnh hưởng rất lớn đến xã hội. Tôi từng xem một quyển tiểu thuyết do một tác giả nữ viết, tôi xin phép không nói tên của cô ấy. Tôi đã xem mấy năm về trước. Lúc đó, khi xem xong tôi có một nghi vấn, “sau khi cuốn sách này xuất bản thì sẽ có ảnh hưởng gì đối với mọi người”. Năm ngoái, bộ sách này đã được quay thành phim truyền hình dài tập, đã gây chấn động lớn. Nó đã thịnh hành một quan niệm gì vậy?

Thứ nhất, phụ nữ làm người thứ ba không cảm thấy đáng xấu hổ, hơn nữa còn rất đẹp.

Thứ hai phụ nữ phải giàu có. Bởi vì sau khi giàu có thì cô ấy sẽ sống trong nhung lụa, tương lai có thể kết hôn với một người giàu sang, người nghèo thì không xứng với cô ấy .

Lần này tôi đến Hồng Kông, một người bạn ở Hồng Kông của tôi là phó chủ tịch một ngân hàng đến đón tôi. Vị phó chủ tịch này đã hỏi tôi: “Đến đây làm gì?”. Tôi nói: “Tôi đến Hiệp hội Phật Đà Hồng Kông học tập văn hóa truyền thống”. Cô ấy nói: “Vậy tôi hỏi cô một vấn đề, phụ nữ có cần giàu có hay không?”. Bởi vì cô ấy có một đứa con gái mười mấy tuổi, điều kiện gia đình cũng rất tốt. Tôi nói với cô ấy là: “Không cần giàu có”. Trên đường tôi đã chia sẻ với cô ấy rất nhiều. Tôi nói: “Phụ nữ giàu có, từ nhỏ sống trong nhung lụa, một ngày nào đó bạn bước vào xã hội mà có chút không hài lòng thì bạn sẽ có cảm giác bực bội, khó chịu đúng không? Cô ấy có cảm giác bực bội khó chịu vậy thì cô ấy có thể tự nghĩ thông suốt được không? Nếu một khi nghĩ không thông, liệu cô ấy có làm một số việc cực đoan hay không? Cô có thể bảo đảm cô sẽ mãi ở bên cạnh con gái để bảo vệ nó không?”. Bởi vì khi tôi học nghiên cứu sinh, tôi đã tận mắt chứng kiến một cô gái ở bên cạnh ký túc xá của tôi. Sau khi đi làm tôi mới học nghiên cứu sinh, còn cô ấy thì học trực tiếp lên nghiên cứu sinh, hơn hai mươi tuổi. Buổi trưa hôm đó, khi tôi ăn cơm trở về thì cô gái đó đã tự chốt trái cửa trong phòng và nhảy từ tầng ba xuống, chết ngay tại chỗ. Mẹ của cô ấy ở bên ngoài khóc rất đau thương. Sau đó chúng tôi đều đến khuyên mẹ của cô gái này. Chúng tôi đều không dám xuống dưới xem thảm cảnh đó. Chúng tôi đã hỏi mẹ của cô gái này: “Vì sao lại như vậy?”. Mẹ cô ấy nói: “Từ nhỏ đã nuông chiều nó không giống những đứa trẻ khác, chiều chuộng mọi thứ”. Việc này là do khi lên đại học cô ấy quen một cậu bạn trai, chưa quen được mấy ngày thì cậu bạn trai đã bỏ cô ấy đi quen một người bạn gái khác. Cô ấy nghĩ không thông, sau đó đã nhảy lầu. Trường học đã phát hiện một số dấu hiệu không bình thường nên đã gọi mẹ cô ấy đến. Hôm đón mẹ đến thì cô ấy đã chết trước mặt mẹ mình. Năm đó tôi hai mươi sáu tuổi, học nghiên cứu sinh ngành pháp luật. Cô gái chết như vậy. Tôi nói, đây là thứ nhất.

Thứ hai, phụ nữ nếu từ nhỏ đã sống trong nhung lụa thì cô ta sẽ không có đức hạnh tốt. Bạn nói xem, cô ấy có biết nấu cơm không, có biết thu dọn nhà cửa không, biết cách chăm sóc người khác hay không? Những điều kiện thấp nhất của một người vợ cô ấy cũng không có. Cô ấy lấy chồng, bạn có thể đảm bảo người chồng này nhất định sẽ có tiền tìm người giúp việc để cô ấy không cần làm việc gì hay không. Hơn nữa, có rất nhiều việc mà người giúp việc không thể thay thế được. Bạn nói xem, buổi tối người chồng trở về nhà, người giúp việc pha một tách trà tốt hơn, hay là bạn pha cho anh ấy một tách trà tốt hơn? Bạn nói xem, người chồng mặc y phục để bạn đi chọn tốt hơn, hay để người giúp việc đi chọn tốt hơn? Bạn nói xem, người chồng ăn cơm do người giúp việc nấu thì tâm tình anh ấy thoải mái hơn hay là bạn xuống bếp nấu một bữa ăn thì anh ấy sẽ thoải mái hơn? Nhất định là không giống nhau. Bởi vì bản thân tôi đã có những thể hội này.

Chồng tôi chưa bao giờ ăn cơm do người giúp việc nấu, người giúp việc nấu có nấu ngon hơn nữa thì anh ấy cũng thấy không ngon. Tôi cảm thấy tôi nấu không ngon lắm, nhưng anh ấy lại cảm thấy rất ngon. Tôi nói: “Anh thật kỳ lạ, chọn người cũng chọn thật lợi hại”. Do vậy, thông thường anh ấy ở nhà thì tôi nhất định phải nấu cơm, cho dù là món đơn giản nhất. Những món đơn giản nhất như chiên trứng gà, xào ớt xanh với thịt, sau đó làm một món canh chua cay gì đó, rồi cắt hai miếng lạp xưởng vào. Những món vô cùng đơn giản mười phút là có thể nấu xong, nhưng anh ấy cũng thấy rất ngon. Người giúp việc nấu thịt kho tàu gì đó, nấu rất nhiều, anh ấy nói không ngon. Tôi nói: “Em thật không hiểu anh như thế nào nữa, anh thật sự đã quá xem trọng em rồi. Em rất cảm ơn anh!”. Nhưng đó là cầu nối trong tình cảm vợ chồng.

Cho nên phụ nữ viết văn chương, đặc biệt là diễn tả những việc trên phương diện này nên chú ý. Hiện nay trên mạng Internet truyền tải cũng rất nhanh, một tác phẩm ngôn tình, một tác phẩm bóp méo đức hạnh phụ nữ của bạn một khi được lưu truyền thì nhân quả sẽ rất nặng. Bạn nói xem, những người chịu ảnh hưởng những tác phẩm của bạn họ sẽ từng đời truyền lại cho thế hệ sau. Họ đã xuất bản thành sách, đều diễn thành phim, nó sẽ  như vậy mà lưu truyền.

“Phụ ngôn”, chúng ta xem kỹ hơn trong “Đệ Tử Quy”. Phần “tín” trong “Đệ Tử Quy” giảng rất nhiều về cách nói chuyện như thế nào như: “Phàm nói ra, tín trước tiên”“Nói nhiều lời, không bằng ít”“Khen người thiện, tức là thiện. Chê người ác, tức là ác”. Chúng ta phải bắt đầu làm từ đây. Sư phụ nói, đây là những giới nhỏ, chúng ta phải bắt đầu làm từ những giới nhỏ này. Sau khi có những oai nghi nhỏ rồi thì hãy tiếp tục tích lũy từng chút một.

Phương diện thứ ba là: “Quần áo dơ phải mau chóng giặt giũ sạch sẽ. Tắm gội đúng giờ, giữ cho thân thể sạch sẽ. Không có cáu bẩn gọi là phụ dung”. Chúng ta thấy Ban Chiêu viết đoạn này có thể rất đơn giản. Nghĩa là chúng ta phải giữ cho bản thân luôn sạch sẽ, gọn gàng, để thân thể không bị cáu bẩn. Nhưng trên thực tế nó có một hàm nghĩa rất sâu. Chữ “cáu bẩn” này không phải chỉ bụi bặm, hơn nữa nó còn chỉ những thứ ô nhiễm không thanh khiết trong tâm bạn, khiến đức hạnh của bạn bị vấy bẩn, biểu hiện ra bên ngoài chính là dung mạo của bạn.

Hôm qua chúng ta nghe “Kinh Vô Lượng Thọ”, bạn thấy trước khi Phật giảng Kinh thì Ngài dùng tướng mạo để nhiếp thọ chúng sanh trước. Tướng mạo trang nghiêm, vẻ mặt vô cùng rạng rỡ. Một người phụ nữ cũng là như vậy. Bạn xem, một người phụ nữ có tâm tà dâm nặng, có thể bạn vừa nhìn thì sẽ thấy tướng mạo của cô ta giống như hồ ly vậy. Tôi từng gặp qua phụ nữ như vậy, chính cô ấy kể trong buổi luận đàm văn hóa truyền thống. Khi tôi giảng xong bài “Nữ Đức” thì cô giáo này đã tìm riêng tôi để sám hối. Cô ấy nói, khi cô ấy hơn bốn mươi tuổi, những người đàn ông mà cô ấy quen biết quan hệ với cô ấy có khoảng mười mấy người, những người cô ấy không quen biết thì không đếm xuể. Trên phương diện này thì cô ấy vô cùng phóng túng. Sau đó tôi nói: “Cô tự nhìn lại dung mạo của mình xem? Mặt mày thì đen thui, môi thì không còn sắc hồng, khuôn mặt thì nhọn nhọn, nhãn thần của đôi mắt không đoan chánh”“Tướng do tâm sanh”. Cho nên, phụ nữ không nên trang điểm quá lộng lẫy.

Từ nhỏ tôi đã không trang điểm, trước khi chưa học văn hóa truyền thống tôi còn đánh chút son, xịt một chút nước hoa mùi khá dịu nhẹ, sau khi học tập văn hóa truyền thống thì tôi đã không dùng những thứ này nữa. Có một số người cũng từng hỏi tôi, tôi ba mươi tám tuổi nhưng một số người cảm thấy không giống. Tôi chưa từng dưỡng sinh, chỉ cần không thiếu nước là được rồi. Bởi vì có thể tôi thuộc chòm sao song ngư, nên chỉ cần không thiếu nước là được. Môn thể thao duy nhất mà tôi ưa thích chính là bơi lội. Hiện nay, cơ bản tôi cũng không có thời gian đi bơi. Mấy năm đầu tôi còn đến thẩm mỹ viện, hiện nay căn bản tôi không đi nữa, thỉnh thoảng mới đi cùng mẹ hoặc là mẹ tôi tự đi.

Tướng mạo của con người không phải dựa vào đồ trang sức. Nếu bạn có đức hạnh tốt thì tướng mạo của bạn sẽ trang nghiêm, người khác sẽ muốn nhìn bạn, sẽ sanh tâm hoan hỷ. Hiện nay phụ nữ trang điểm quá cầu kỳ.

Tôi từng gặp một phụ nữ, khi nhìn thì cô ấy rất xinh đẹp, kết quả buổi tối trở về nhà khi cô ấy tẩy trang xong đã làm tôi giật mình. Cô ấy lớn hơn tôi vài tuổi. Trước đây tôi cho rằng cô ấy rất trẻ, sau đó tôi thấy, cô giáo này tại sao lại già như vậy. Cô ấy nói: “Chỗ này của tôi không được, tôi nhất định phải bôi một lớp phấn nền. Phải đánh phấn, phải đánh một số loại phấn gì đó”. Bạn nghĩ xem, buổi tối khi bạn về nhà với dáng vẻ như vậy gặp chồng bạn, có phải làm anh ấy kinh sợ hay không? Ban ngày còn xinh đẹp, đến tối thì lại như vậy, người chồng sẽ nghĩ “có phải đổi thành người khác rồi không?”. Do vậy dáng vẻ như thế nào thì nên như vậy, không cần phải hóa trang. Bạn nên cố gắng giữ gìn cái tâm của mình là tốt rồi. Đặc biệt bạn không nên đi phẫu thuật thẩm mỹ.

Hiện nay phụ nữ có thể tốn rất nhiều tiền để đi phẫu thuật thẩm mỹ. Môn học này nếu mọi người từng ngồi đây nghe qua cô giáo Đinh Gia Lệ chia sẻ, có thể cô ấy chia sẻ hay hơn tôi vì kinh nghiệm của cô ấy nhiều hơn tôi. Tôi cũng có kinh nghiệm một lần đi thẩm mỹ. Không phải tôi muốn đi thẩm mỹ, là tôi đi cùng một người bạn nữ muốn nâng mũi. Kỳ thực, trước đây tôi cũng không hài lòng với cái mũi của tôi lắm. Cô ấy nói: “Cô cứ xem tôi nâng mũi trước, sau đó cô hãy quyết định là nên nâng hay không”. Tôi nói: “Được!”. Tôi đi cùng cô ấy, nhưng sau khi đi thì cô ấy lại sợ, cuối cùng cô ấy do dự hơn một giờ đồng hồ. Cô ấy nói: “Hay là chúng ta cứ cùng nhau làm thì tôi không sợ nữa. Tôi cũng hoàn toàn làm bố thí vô úy”. Cô ấy nâng rất nhiều. Tôi nói: “Tôi chỉ nâng một chút”, đại khái nâng chưa to bằng hạt đậu tương, là nâng ở đây. Bởi vì tôi cảm thấy chỗ này hơi thấp, nên nâng thêm một chút. Phẫu thuật xong cũng không có cảm giác gì. Tôi cũng không dám nói với chồng tôi. Bởi vì anh ấy rất phản đối việc tôi động vào bất cứ bộ phận nào trên thân thể, đặc biệt là mũi. Có một lần anh ấy đã vì cái mũi của tôi mà an ủi, đặc biệt tìm một thầy tướng số, là một vị thuộc cấp đại sư. Vị thầy này nhìn tôi không nói điểm nào, chỉ khen ngợi cái mũi của tôi. Nói cái mũi của cô như thế nào đó…, dù sao cũng đều là tướng vĩ nhân, lại có thể phát tài, rồi lại nói thế nào đó… Cuối cùng tôi rất lấy làm lạ, liền hỏi chồng tôi: “Ông ấy tại sao chỉ chọn cái mũi của em để nói vậy?”. Anh ấy nói: “Anh chú trọng để ông ấy xem cái mũi của em đó, tuyệt đối không được động vào”. Nhưng tôi đã động vào rồi. Sau khi phẫu thuật thì tôi nghĩ, tôi mới chỉ nâng có chút xíu, như vậy chồng tôi nhất định không nhìn thấy, nhưng trong tâm cũng thấy xấu hổ. Buổi tối khi trở về nhà tôi luôn cúi đầu xuống, cũng không dám lên tiếng, không nói chuyện. Sau đó sáng ngày thứ hai, lúc đó tôi vẫn làm ở công ty của anh ấy, khoảng sáu - bảy năm trước. Tôi ngồi ở ghế phụ trên xe anh ấy, tôi cũng không nói chuyện. Tôi luôn như thế này nhìn ra bên ngoài, anh ấy thì lái xe. Khi sắp tới nơi thì tôi xuống xe, còn anh ấy phải đi xử lý việc khác. Kết quả, lúc đó anh ấy nói một câu đã khiến tôi chột dạ. Anh ấy nói: “Em phải nhớ thời gian này biểu hiện tốt một chút. Nếu thái độ của em không tốt thì anh sẽ đấm cho cái mũi của em bị lệch đi đấy!”. Tôi nói: “Sao vậy?”. Anh ấy nói: “Em mới đi nâng mũi phải không?”. Tôi vô cùng sợ hãi, tôi nói: “Vâng, em đã cùng (ai đó) đi nâng mũi, nâng cũng không nhiều”. Sau đó anh ấy nói: “Có thể lấy cái đó ra được không?”. Tôi nói: “Có thể không lấy ra được nữa rồi, để như vậy thôi. Nếu như ảnh hưởng đến tài vận của anh thì em rất xin lỗi, sau này em sẽ không bao giờ làm nữa”.Vì cái mũi này mà tôi rất đau khổ. Thật sự thời gian đó tôi biểu hiện rất tốt. Vì cái mũi này tôi vô cùng lo lắng anh ấy sẽ đánh tôi thật.

Khi tôi nghe cô Đinh Gia Lệ giảng bài, tôi luôn cảm thấy mũikhông thoải mái. Sau khi cô ấy đi xuống dưới, tôi nói với cô Đinh là tôi cũng nâng mũi, nhưng tôi không làm nghiêm trọng như cô ấy. Cô ấy dùng một miếng nhựa silicone to nhét vào trong, còn tôi làm còn nhỏ hơn hạt đậu tương một chút, sau đó như vậy mà tiêm vào bên trong. Nói tóm lại, tốt nhất không nên phẫu thuật thẩm mỹ. Lúc đó tôi còn trẻ, đặc biệt chưa học văn hóa truyền thống, nên cũng không nghĩ nhiều như vậy, bạn bè vừa lôi kéo thì liền đi theo làm cùng cô ấy.

Ấn Tổ Ngài từng khai thị phụ nữ không nên tích đồ trang sức. Nguyên nhân vì nó đặc biệt làm hao tổn phước báo của bạn. Bởi vì chúng ta dùng một số tiền lớn để mua những thứ này, cuối cùng thì không có tác dụng gì. Tôi nghĩ, nếu tôi sớm thấy được những điều này thì tôi sẽ không mua đồ trang sức. Những đồ trang sức của tôi rất nhiều, hiện nay tôi cũng không có cách gì xử lý được. Hôm đó tôi còn nghĩ, không biết có hiệu cầm đồ không, nếu có thì tôi có thể mang đến đó. Bởi vì hiện nay học văn hóa truyền thống rồi nên tôi cũng không đeo mấy thứ leng keng đó, hơn nữa  cảm thấy rất phiền phức.

Năm ngoái bởi vì đã học văn hóa truyền thống rồi, tôi cùng chồng tôi tham gia một buổi gặp gỡ của những người có tiền. Có một bà vợ rất giàu có, cô ngồi bên cạnh tôi. Đó là một buổi gặp mặt gia đình. Sau đó tôi đã nói nhỏ với chồng tôi là: “Từ đầu đến chân cô ấy nếu như bị người ta cướp, thì kẻ cướp đó rất vừa ý”. Bởi vì một khuyên tai bằng kim cương rất lớn, tay bên này đeo hai cái nhẫn lớn, tay bên kia hai cái nhẫn lớn; tay này một cái vòng lớn, tay kia một cái vòng kim cương lớn, sau đó đeo những chiếc vòng ngọc đều rất lớn. Toàn thân trên tay cô đều đeo quá nhiều những thứ leng keng. Thông thường tôi cảm thấy, đeo một chiếc nhẫn còn có thể chấp nhận được, nhưng cô ấy đeo một tay hai chiếc, rồi còn đồng hồ, dây chuyền. Sau đó chồng tôi liếc nhìn tôi và nói: “Ừ, cũng hơi nhiều một chút”. Những thứ ngọc ngà châu báu, trang điểm lộng lẫy, trong văn hóa truyền thống chúng ta học như “Chu Tử Trị Gia Cách Ngôn” thì biết, thầy Chung từng giảng qua rồi. Đó gọi là trang điểm diêm dúa, bạn rất dễ chuốc lấy tai vạ. Bạn nói xem, người ta thực sự muốn cướp thì đến cướp một chút đồ của bạn là họ đã vừa ý rồi. Hơn nữa, cô ấy khoe khoang như vậy thì rất dễ ra bên ngoài khoe khoang.

Hiện nay, đặc biệt phụ nữ Hồng Kông nên đặc biệt chú ý. Bởi vì trước đây tôi cũng như vậy, vô cùng thích chạy theo hàng hiệu nổi tiếng như túi xách nhất định phải là hãng LV, mặc y phục nhất định phải là Chanel hay Prada. Lúc đó, những nhãn hiệu mà tôi chạy theo tôi đều đã từng tìm hiểu qua, cảm thấy vô cùng có ý nghĩa. Nhất định phải mặc những đồ hàng hiệu có ý nghĩa, vì lúc tôi đó rất chấp trước, rất mê hoặc. Quay đầu nghĩ lại, kỳ thực không có tác dụng, vì những vật ngoài thân thì một thứ cũng không mang theo được, bạn chỉ đang làm hao tổn phước báo của bạn mà thôi. Con người hưởng phước tức là họ đang tiêu phước, con người chịu khổ tức là họ đang thoát khổ, vậy thì không bằng chịu khổ. Bởi vì tôi đã nếm đủ các thứ khổ rồi, nên đến lúc già bảy mươi - tám mươi tuổi thì tôi không có bệnh tật, không có tai họa. Không bệnh mà chết thì tốt biết bao!

Rất nhiều phụ nữ vì mặc những thương hiệu nổi tiếng này, hay nhìn thấy những người giàu có mặc những thứ ngọc ngà châu báu này thì cực kỳ ngưỡng mộ. Họ hoặc là không tiếc dùng thân thể của mình để đi đổi lấy tiền bạc, hoặc là ra sức làm việc để kiếm tiền, hoặc là cố gắng đi tìm những người giàu có,… những cách như vậy.

Tôi từng gặp một cô giáo dạy văn hóa truyền thống. Bởi vì từ nhỏ cuộc sống rất gian khổ, lại cực kỳ ham thích cuộc sống vật chất, nhưng lại không muốn làm những công việc rất cực khổ nên cô đã đi làm gái mại dâm. Cuối cùng cũng kiếm được một số tiền, nhưng cô đã làm thân thể mình bị các bệnh phụ khoa tổn hại rất nghiêm trọng. Còn một vấn đề là phước báo của cô ấy có thể giữ được hay không? Không thể giữ được.

Chúng ta đọc “Liễu Phàm Tứ Huấn” thì liền rõ ràng. Trong mạng của bạn nhiều tiền tài như vậy, bạn đi làm những việc chánh đáng, tiền tài có thì nó sẽ đến. Dù bạn dùng phương pháp không chánh đáng để có được tiền, nhưng vẫn là trong mạng bạn vốn có tiền. Kết quả sẽ như thế nào? Vốn dĩ là năm triệu, bạn dùng phương pháp này nên cuối cùng bị hao tổn biến thành còn hai triệu. Bạn vẫn cảm thấy rất nhiều tiền, tôi có thể kiếm được hai triệu thật sung sướng, nhưng lại không biết, nếu bạn đường hoàng đi làm người thì có thể kiếm được hơn năm triệu.

Tôi nói với những nhân viên của chúng tôi, còn có rất nhiều bạn bè ở bên cạnh là: “Chúng ta học văn hóa truyền thống thì phải nhìn cho thấu chữ tài này. Điều này quan trọng nhất”. Người thế gian chẳng phải có câu: “Người khắp thiên hạ đều vì lợi mà chạy đôn chạy đáo”, nghĩa là họ đều vì tiền bạc mà xảy ra chuyện. Tôi nói một câu bạn sẽ dễ hiểu hơn một chút: “Đức là gốc của tài”. Bạn có đức thì sẽ có tài. Mọi thứ bạn đều phải buông xuống. Có rất nhiều người không nhìn thấu điểm này, do vậy mà xảy ra rất nhiều vấn đề.

Còn một điểm nữa, “phụ dung” chính là bạn mặc y phục. Đặc biệt là phụ nữ, nhất định không được mặc những y phục rất hở hang. Bao gồm rất nhiều đệ tử học Phật, mặc y phục đều không chú ý. Đặc biệt vào mùa hè, mặc bộ y phục đó, vừa cúi người xuống thì các bộ phận bên trong thân thể có thể bị hở ra. Mặc váy ngắn cũng không kiểm tra kỹ.

Vì sao không nên mặc những bộ y phục hở hang, gợi cảm như vậy?

Thứ nhất, đối với bản thân không tôn trọng, không trang nghiêm. Thứ hai, dễ dẫn khởi những tà tư tà niệm cho người khác giới. Như vậy bạn chẳng phải đang tạo nghiệp hay sao? Rất nhiều người nam chính là như vậy.

Khi tôi mới giảng về “Nữ Đức”, có một phóng viên đến công ty phỏng vấn tôi. Cô ấy nói: “Chị giảng đều là những thứ cổ hủ, không có tác dụng”. Tôi liền giảng cho cô ấy nghe “Nữ Đức” là như thế nào. Cô phóng viên này là một cô gái còn rất trẻ, hơn ba mươi tuổi. Sau đó cô ấy nói: “Chị Trần à! Chị nói thật rất có đạo lý”. Đại Liên chúng ta là một thành phố tương đối phóng khoáng, phụ nữ cũng rất xinh đẹp, vóc dáng cao lớn, rất thích mặc đẹp. Cô ấy nói: “Chị nói rất có đạo lý! Thời gian trước tôi thấy sở trưởng của một đồn công an nói, thật lo buồn lại đến mùa hè rồi. Đến mùa hè là các vụ án phạm tội cưỡng dâm đều tăng lên rất nhanh. Tóm lại một câu là gì? Đều trách các cô gái đó ăn mặc quá hở hang”. Tôi tin tưởng nếu họ học “Nữ Đức”, học phần “phụ dung”, thì họ sẽ không bị như vậy, cũng sẽ không thích mặc những loại y phục như vậy nữa. Chúng ta kiểm tra xem, trong tủ quần áo của chúng ta có những bộ y phục như vậy hay không, nếu có thì phải bỏ hết ra.

Vì sao chúng ta học văn hóa truyền thống đều đề xướng mặc những y phục truyền thống? Vì nó vô cùng trang nghiêm. Tôi và mẹ tôi còn tổng kết, không chỉ phía trên rất đoan trang mà thông thường phía dưới còn rất dài. Do vậy khi bạn cúi xuống làm việc gì đó cũng không bị hở lưng. Bạn xem, phụ nữ chúng ta hiện nay mặc áo rất ngắn, vừa cúi người xuống, không chỉ là lưng bị hở, mà quần lót cũng bị hở ra. Bản thân bạn không nhìn thấy, vì bạn không có một đôi mắt ở phía sau, nhưng những người nam ở phía sau thì họ nhìn thấy, họ đều chăm chăm nhìn vào đó.

Nhân viên nữ trong công ty tôi khi mới vào làm cũng như vậy. Tôi nói: “Y phục của các bạn nhất định phải đến đây, đến cổ”. Cô ấy nói: “Mặc như vậy không thoải mái, hơi khó thở. Mặc đến ngực như vậy thì thấy dễ chịu, thoải mái”. Tôi nói: “Các bạn thoải mái, khi bạn đến quầy hàng cúi người xuống lấy đồ cho khách thì khách hàng không nhìn vào đồ mà chỉ nhìn bạn”. Sau đó, các nhân viên nữ của chúng tôi nói: “Vậy phải làm thế nào?”. Tôi nói: “Vậy thì thống nhất may một kiểu đồng phục”. Ban đầu đồng phục của chúng tôi là áo sơ mi, đều yêu cầu nút áo phải cài từ đây. Sau này, từ năm ngoái học văn hóa truyền thống thì đổi thành y phục văn hóa truyền thống. Y phục văn hóa truyền thống trên căn bản đều cài nút như vậy, là ở đây. Sau khi chúng tôi đổi thành y phục văn hóa truyền thống thì người tán thán nhất chính là những hội viên nam (những khách hàng nam của công ty chúng tôi). Họ nói: “Những bộ y phục này tại sao lại đẹp như vậy? Các cô mua ở đâu thế?”. Sau đó tôi nói: “Tại sao nam giới họ lại đặc biệt tán thán như vậy?”. Cho nên, chúng ta từ trong tâm mà suy nghĩ, tánh người thật sự vốn thiện. Bạn là phụ nữ,  bạn thật sự trở về tự tánh, quay về đức hạnh tự tánh của bạn, thì người nam sẽ tán thán, tôn trọng, kính trọng bạn, đều sẽ yêu kính bạn từ tận đáy lòng. Bạn nói xem, có người đàn ông nào lấy một cô gái bán hoa về nhà hay không? Giống như lời thầy Chung nói, không phải là đại trí thì cũng là đại ngu. Đại trí thì chưa thấy xuất hiện, họ thật sự là như vậy. Bạn nói ai có thể lấy một cô gái phong trần ở bên ngoài về nhà làm vợ chứ? Bạn là một người phụ nữ, bạn nói thời gian sống trong phong trần dài hay là thời gian bạn chân thật sống dài? Dẫu sao thì cả đời này thời gian xinh đẹp mỹ miều của bạn cũng không nhiều, hai mươi - ba mươi tuổi, mười năm hai mươi năm, cuối cùng đến lúc hơn bốn mơi tuổi kỳ thực bạn rất khó có thể dùng nhan sắc của mình để nuôi sống mình nữa, lúc đó bạn sẽ rất thê thảm.

Năm ngoái, khi tôi tham gia buổi luận đàm ở Đường Sơn, có một cô giáo không phải mặc quần áo hở hang, nhưng cô lại chuyên bán những loại y phục đó. Cho nên sau này khi cô phản tỉnh lại, cô nói những y phục này xem ra cô không thể tiếp tục bán được nữa, cũng là đang trồng một cái nhân không tốt. Đúng lúc chúng tôi lại quen biết nhau, cô ấy còn nói với tôi là: “Vậy cô nói xem, tôi nên bán cái gì?”. Tôi nói: “Cô bán y phục truyền thống Trung Hoa đi! Cô xem người nam, người nữ mặc đều đẹp như vậy, trang nghiêm như vậy. Đừng nên bán những loại áo hai dây, y phục diêm dúa nữa”. Cô nói: “Không học cái này thực sự không biết, tôi còn cảm thấy việc kinh doanh đó của tôi rất tốt. Hiện tại nghĩ kỹ lại, tôi thấy đều là những cô gái bán hoa đến chỗ của tôi mua đồ”.

Có một cô giáo nói với tôi là: “Trước đây tôi luôn không hiểu tại sao tôi thường nhận được những cuộc điện thoại do những người nam không đứng đắn gọi cho tôi. Sau đó, tôi nghe cô giảng về “Nữ Đức” thì tôi mới hiểu rõ, đều là do khuôn mặt của tôi gây ra. Cô nhìn tôi hóa trang, dùng mascara vẽ lông mi rất đậm. Ba tôi còn nói, cảm giác như không tìm thấy mắt nữa. Môi tôi đánh rất đỏ, mi mắt thì phải vẽ thành màu đen. Đây là màu hun khói đang kiểu thịnh hành nhất. Khi tôi trở về nhà thường làm ba tôi giật mình. Ba tôi nói: Tại sao con lại trang điểm giống như quỷ vậy?”, nhưng cô ấy lại cảm thấy rất đẹp, rất xinh. Đây là một cô gái trẻ hai mươi tám - hai mươi chín tuổi. Cô nói: “Tôi không hiểu tại sao tôi luôn nhận những cuộc điện thoại nói những lời rất khó nghe từ những người nam. Tôi không phải là người như vậy, tôi cũng không làm những việc đó”. Tôi nói: “Đó là do dáng vẻ của cô gây ra. Họ nhìn vào tướng mạo mà! Nếu cô trang điểm nhẹ nhàng, thanh  lịch, gọn gàng thì sẽ không dẫn đến những việc như vậy”. Cho nên, dung mạo của phụ nữ rất quan trọng.

Chúng ta học bốn đức hạnh này của phụ nữ, trên thực tế chính là trồng một cái nhân tốt cho cuộc sống của mình. Bạn đem bốn cái nhân tốt này trồng xuống là được rồi. Cũng giống như một cái bàn, bốn chân vững chắc thì mặt bàn sẽ được ổn định. Phước báo của bạn từ đây mà sinh ra, bạn liền tạo phước cho gia đình. Bạn đừng nóng vội, đáng có tiền thì sẽ có tiền, đáng có quyền thế thì sẽ có quyền thế, đáng có một người chồng tốt thì sẽ có một người chồng tốt, đáng có con cái tốt thì sẽ có con cái tốt. Mọi người chẳng phải nói: “Không trồng cây ngô đồng làm sao dẫn phượng hoàng vàng đến”. Nếu bạn là cây ngô đồng, thì chồng bạn sẽ là chim phượng hoàng vàng. Bạn nói xem, nếu bạn không phải là người như vậy, thì bạn còn hy vọng tìm được một người chống tốt như vậy hay không? Vật cùng loại sẽ tụ hợp lại với nhau. Nam châm còn có một nguyên lý, cùng chiều thì đẩy nhau. Quy luật của đại tự nhiên nói với chúng ta vô cùng rõ ràng. Bạn nói bạn là một người rất phóng túng, bạn lại hy vọng tìm được một người chồng chung thủy, rất giữ lễ tiết với bạn, điều này trên mặt đạo lý nói không thông rồi. Cho nên, chúng ta trồng tốt bốn cái nhân này, thì có thể đạt được những quả báo tốt.

Trong “phụ dung”, ngoài vẻ bề ngoài ăn mặc, trang điểm thì đôi mắt trên khuôn mặt rất quan trọng. Đặc biệt phải nhớ kỹ, đôi mắt của phụ nữ chúng ta không được nhìn Đông, ngó Tây. Điều này trong “Nữ Tứ Thư” nói vô cùng nhiều. Ánh mắt của phụ nữ phải nhìn xuống dưới, không được xem xem ở đây xảy ra chuyện gì vậy, lại ngó xem cô gái nào đẹp hơn tôi, lại nhìn xem có anh chàng nào đẹp trai hay không. Điều này đều sẽ gây ra một số nhân thị phi. Bạn nói, tôi không nói những lời lẳng lơ, nhưng bạn có ánh mắt lẳng lơ; bạn nói, tôi không trang điểm hay ăn mặc như vậy, nhưng ánh mắt bạn lại như vậy. Người ta chẳng phải nói: “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn” hay sao?

Tâm rất quan trọng nhất, nó không ở những việc bên ngoài. Nếu chúng ta đọc qua “Du Tịnh Ý Công Ngộ Táo Thần Ký”, sẽ thấy Du Tịnh Ý Công làm rất nhiều việc tốt như: kính trọng giấy có chữ viết (kính giấy, tiếc chữ), in Kinh, phóng sanh, kết Văn Xương Xã, khuyên người giữ giới dâm, nhưng kết quả ông lại bị nhiều quả báo xấu. Do ý niệm ác của ông quá nặng, sau đó may mắn ông đã cảm được Táo Thần xuất hiện khai thị cho ông rõ. Rất nhiều ý niệm xấu ác của ông cũng xuất hiện từ đôi mắt. Táo Thần nói: “Ông không gian dâm với vợ người khác, nhưng nhìn thấy gái đẹp thì ánh mắt của ông không ngừng dõi theo họ[DTNT5] ”. Cho nên, tâm không động thì mắt cũng không động; mắt động thì tâm bạn cũng động. Do vậy, người phụ nữ nên giữ ánh mắt không được nhìn Đông, Ngó tây, phải nhìn xuống, phải giữ an định.

Bạn xem tam thái, đặc biệt là Thái Nhậm mẹ của Chu Văn Vương. Khi bà mang thai, bà đã giữ vững ba điều: miệng không nói lời kiêu ngạo, tai không nghe dâm thanh, mắt không nhìn ác sắc. Ác sắc chính là những việc lung tung, lộn xộn. Sắc là chỉ những hiện tượng vật chất, báo chí, tạp chí, truyền hình, mạng Internet, đều thuộc về sắc. Đây chẳng phải thuộc về sắc pháp hay sao? Bạn không nhìn những thứ đó thì đúng rồi. Bạn nói tôi không xem, cả ngày tôi chỉ dán mắt vào máy tính lên những trang mạng sắc tình, điều đó cũng không đúng, mắt bạn đã đặt sai vị trí rồi. Do vậy đôi mắt rất quan trọng, phải khéo dùng đôi mắt của chúng ta.

Cuối cùng tôi xin chia sẻ cùng mọi người về đức hạnh cuối cùng chính là “phụ công”“Phụ công” là: “Chuyên tâm kéo sợi dệt vải, không thích cười đùa ồn náo, biết làm những món ăn ngon để tiếp đãi khách”. Đây là phần “phụ công”. Phần “phụ công” này chúng ta xem, cũng rất đơn giản. Dường như Tào Thái Cô nói với chúng  ta, phụ nữ thời xưa họ đều dệt vải cho nhà mình, tự mình may y phục. Ý nói phải chuyên tâm, một lòng một dạ dệt vải. Sau đó phải chuẩn bị tốt một số món ăn, chăm sóc tốt những người thân, bạn bè của chồng. Nhìn trên sự tướng thì có thể chỉ là những sự tướng như vậy, nhưng trong cuộc sống thực tế có thể làm tốt được “phụ công” thì rất khó. Vì làm tốt “phụ công” là bạn đang tích đức, tích phước. “Phụ công” làm không tốt thì bạn bị tổn đức, tổn phước.

Chúng ta nói, ở nhà phụ nữ có ba việc thường làm nhất là: nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo. Chúng ta xem, hiện nay giặt quần áo có thể có máy giặt làm thay, dọn dẹp nhà cửa và nấu cơm có thể tìm người giúp việc, thử hỏi xem cái gia đình này có giống một gia đình hay không? Tôi dùng người giúp việc rất nhiều năm, tôi cảm thấy gia đình không giống gia đình. Nửa năm nay từ khi người giúp việc rời đi thì tôi cảm thấy gia đình giống gia đình rồi. Do vậy tôi đã kêu gọi mọi người trong khu vực của chúng tôi, có thể tự làm được việc gì thì phải tận sức để làm, đừng nên làm phiền người giúp việc. Bởi vì chúng ta có đức hạnh cũng không cách gì có thể quản giáo tốt những người giúp việc hiện nay, sẽ xảy ra rất nhiều những sự việc như vậy. Nghĩa là người giúp việc và chủ nhà xảy ra rất nhiều những việc tranh cãi.

Thời gian trước tôi có quen một người bạn nữ, là nhân viên quản lý cao cấp trong ngân hàng. Cô nói với tôi là: “Tịnh Du à! Hai năm nay sau khi tôi kết hôn đều do mẹ đẻ giúp tôi chăm sóc gia đình. Hiện tại mẹ tôi phải trở về nhà cũ rồi, tôi có cần tìm người giúp việc không?”. Tôi nói: “Cô nhất định đừng tìm. Cô xem, cô chưa có con cái, nhà cô mặc dù hơn 200 mét vuông, nhưng y phục có thể giặt bằng máy giặt. Lại không có trẻ nhỏ chạy nhảy trong phòng, nên cô hoàn toàn có đủ tinh lực để dọn dẹp. Toàn bộ đều là rèn luyện thân thể, vừa khéo cô ở nhà nấu cơm để chồng cô nếm thử tay nghề của cô, vậy thì tốt biết mấy”. Cô ấy nghe lời của tôi thì bán tín bán nghi, sau đó cô ấy đến nhà một người bạn khác của cô ấy để tìm hiểu về tình trạng nhà cô ấy thuê người giúp việc như thế nào. Kết quả sau mấy ngày điều tra, trở về nhà cô ấy quyết định không tìm người giúp việc nữa, sau đó tự mình bắt đầu làm những việc này, làm cũng rất tốt.

Chúng ta thường nói nấu một bữa cơm, nếu như bà chủ gia đình không biết làm thế nào để nấu cho người nhà một bữa cơm. Trong này thực sự là một đại học vấn. Đối với đệ tử học Phật có thể sẽ tốt hơn một chút, bởi vì chúng ta ăn chay nên sẽ ít tạo nghiệp hơn.

Trước đây khi tôi chưa học Phật, đặc biệt vào mùa hè tháng bảy, tháng tám là lúc cua mập nhất, gia đình chúng tôi nấu từng nồi, từng nồi cua như vậy. Nhìn thấy chúng ở trong nồi nhưng không có cảm giác gì. Cho nên, vì sao chúng sanh trên thế giới này phải học nhân từ? Vì tâm của bạn đã chai sạn, vô cảm nên sẽ hoàn toàn ngăn cách; chúng là chúng, tôi là tôi. Do đó, tôi vô cùng cảm ân đời này tôi có thể may mắn gặp được Phật Pháp.

Tôi từng phá thai một lần. Tôi vô cùng cảm ân đứa con mà tôi đã phá thai. Sáng nay, khi thức dậy tôi rất sám hối, tôi đã khóc. Vì nếu không có đứa con này thì tôi sẽ không định lại chuyên tâm nghiên cứu Phật pháp. Mặc dù tiếp xúc Phật Pháp rồi, nhưng nhân duyên rất lớn chính là vì đứa con này. Sau khi tôi phá thai tôi luôn nằm mộng thấy nó. Trong giấc mộng, nó là một cậu bé mập mạp, trắng trẻo. Nó nói: “Mẹ à! Mẹ tắm cho con đi. Mẹ à! Con muốn uống  sữa”, chính là như vậy. Có một thời gian, kỳ thực lúc đó tôi vô cùng mê muội, cảm thấy có chuyện này hay không, nó thật sự tồn tại, nhưng tôi lại vô cùng rõ ràng việc này không giống như mộng. Đặc biệt là khi tôi mới phá thai một - hai năm thì thường xuyên mộng thấy nó, thân thể cũng không được tốt lắm. Năm 2004 tôi học Phật. Sau khi học Phật tôi liền hỏi người giúp việc trong nhà tôi, bởi vì cô ấy là người dẫn tôi vào cửa Phật. Tôi nói: “Trong Phật Pháp có cách nào để bù đắp, giúp đỡ người đã mất không?”. Lúc đó cô ấy nói: “Có thể”. Cô ấy nói với tôi là: “Cô hãy tụng “Kinh Địa Tạng”. Nếu làm như vậy thì họ sẽ dễ chịu một chút”. Do vậy từ năm 2004 thật sự lúc đó tôi vô cùng thành tâm tụng “Kinh Địa Tạng”. Tôi tụng khoảng ba năm; buổi sáng tụng “Phổ Môn Phẩm”, buổi tối tụng “Kinh Địa Tạng”, sau đó đến tháng bảy âm lịch thì một ngày tôi tụng tám - chín lần, đều tụng như vậy. Lúc đó tôi tụng khoảng hơn một năm, tôi còn nghĩ “con à! Mẹ cũng không biết con có cảm nhận được không”. Lúc đó, khi nói tôi đã khóc. Thật sự sau khi học Phật rồi tôi mới biết xin lỗi nó. Nếu như tôi sanh nó ra thì có thể hiện tại tôi đã có ba đứa con trai, nó cũng sẽ rất hạnh phúc, rất vui vẻ. Nhưng hiện nay tôi cảm thấy, bởi vì có nó nên tôi rất muốn thành tựu, hy vọng tương lai có thể giúp đỡ đứa con này. Bởi vì, có thể tâm giữa mẹ và con tương đối khó đoạn dứt. Do vậy, tôi cảm thấy việc gì cũng có mặt tốt, mặt xấu. “Trong họa thường tiềm ẩn phúc, họa và phúc thường gần kề nhau”. Bạn thật sự có thể đem cái nhân duyên này chuyển trở lại, cũng có thể biến nó thành động lực để bản thân mình hướng lên.

Từ sau khi học Phật tôi bắt đầu ăn chay, cũng gặp phải rất nhiều vấn đề. Ví dụ, công ty chúng tôi có một cô nhân viên cũng học Phật, ăn chay, ba chồng cô ấy (ba của chồng cô) ông không học Phật, rất thích ăn cá. Cô ấy nói: “Tôi vì không muốn để ông ăn cá hoặc là đoạn dứt ý niệm muốn ăn cá của ông nên khi nấu cá đã tôi cố ý cho thật nhiều muối hoặc không cho chút muối nào, nên món cá này làm xong hoặc là rất mặn hoặc không có chút mùi vị nào”. Sau đó thì ba chồng cô ấy rất tức giận nói: “Con cố ý có phải không? Trước đây con nấu đâu có như vậy, vì sao hiện tại lại nấu thành như vậy?”. Sau đó cô ấy nói: “Ba à! Con nấu không ngon thì ba đừng ăn nữa”. Sau khi tôi tiếp xúc với cô ấy, tôi nói với cô ấy không thể làm như vậy. Bởi vì tôi không làm như vậy. Người trong gia đình, chồng tôi hiện tại vẫn ăn thịt, tôi cũng vẫn nấu những món rất ngon cho anh ấy. Tôi nói: “Anh ấy có thể có duyên phận của anh ấy, chúng ta có duyên phận của chúng ta. Anh ấy muốn ăn, chúng ta làm bà chủ gia đình  thì phải cố gắng làm tốt cho họ, đặc biệt là phải phụng dưỡng tốt người già”. Nguyên tắc của tôi mọi người trong gia đình đều biết. Tôi nói: “Em tuyệt đối không đến chợ mua những động vật sống để nấu cho mọi người ăn. Em kiến nghị mọi người cũng cố gắng không nên mua, nếu mọi người thực sự phải mua thì em cũng không còn cách gì”. Sau này, nhà tôi trên căn bản là không mua động vật sống nữa, nhưng thỉnh thoảng có người tặng thì họ không để tôi biết, vì nếu biết thì tôi đều thả chúng đi.

Một lần, có người tặng cua cho chồng tôi. Họ không để tôi biết. Anh ấy lén đem đi nấu, rồi lại mang về nhà. Tôi nói: “Vậy mọi người ăn đi, em cũng không có ý kiến gì đâu”. Hơn nữa, bạn cũng đừng nên chấp trước việc này, bạn càng chấp trước thì những sự việc như vậy càng xuất hiện trước mắt bạn.

Năm nay, có một thời gian tôi luôn nghĩ tại sao chồng tôi vẫn còn ăn? Tốt nhất là không nên ăn. Vốn dĩ anh ấy nói với tôi: “Được! Anh không ăn nữa”. Tôi rất vui mừng. Kết quả một hôm anh ấy trở về, tôi liền cảm thấy có mùi khác lạ, bởi vì mũi của tôi rất mẫn cảm. Anh ấy đem ra mười con chim bồ câu nướng. Lúc đó tôi nói: “Tại sao anh lại mua nhiều như vậy?”. Anh ấy nói: “Anh rất muốn ăn”. Tôi cũng không nói gì. Cách vài hôm, anh ấy mang về năm - sáu con. Cách mấy hôm anh ấy lại mang về nữa. Sau đó tôi liền nói: “Tại sao anh vẫn thích ăn bồ câu như vậy?”. Anh ấy nói: “Không sao, anh ở đây ăn. Em qua bên kia, cần làm gì thì làm đi”. Do vậy tôi nghĩ, con người có thể mỗi người đều có duyên phận riêng, không nên đi cưỡng cầu, cũng không nên chấp trước cái tướng này, làm tốt công việc của mình là được rồi.

Phần “phụ công” còn bao gồm những gì? Phụ nữ chúng ta hiện nay ngoài việc cố gắng làm tốt việc nhà ra, quan trọng nhất là chúng ta vẫn còn công việc ở bên ngoài. Bởi vì hiện nay phụ nữ có thể đều có công việc, dù sao phụ nữ ở nhà vẫn là số ít, vậy thì “phụ công” của chúng ta cũng là một sở trường. Chúng ta đều biết, trong bốn môn giáo học của Khổng Tử bao gồm: thứ nhất là đức hạnh, thứ hai là ngôn ngữ, cuối cùng có thể là thành thạo một nghề. Trong công ty thì phụ nữ phải nên giữ tốt bổn tánh, bổn phận của một người phụ nữ.

Nếu chúng ta xem phần thứ nhất của “Nữ Giới”, chính là nói ba điều thường đạo của phụ nữ. Thứ nhất là khiêm tốn. Thứ hai là làm việc cần mẫn. Cần là cần mẫn. Thứ ba là tiếp nối việc hương hỏa, trên thực tế chính là làm sao để nuôi dạy con cháu tốt. Do vậy, chân thật một người phụ nữ làm việc trong xã hội không phải vì kiếm tiền, không phải vì thể  hiện tài hoa của mình giỏi cỡ nào, điều kiện tiền đề là có thể chăm sóc tốt cho gia đình; dùng nhiều tinh thần và công sức hơn nữa để có thể chăm sóc tốt con cái, sau đó mới làm những việc trong công ty.

Có người nói, khí chất doanh nhân của tôi đã bị giảm đi một ít. Mặc dù mấy năm làm giám đốc, nhưng tôi luôn có một nguyên tắc từ khi tôi kết hôn cho đến hiện tại đều là gia đình luôn thứ nhất. Đặc biệt khi tôi có con cái, thì con cái ở vị trí đầu tiên. Con tôi bị bệnh hay làm bất cứ việc gì tôi đều đích thân làm cùng nó, do vậy mà hai đứa con trai của tôi có cảm tình rất sâu với tôi. Tôi cũng nói với con trai là tương lai các con tìm vợ, quan trọng nhất người phụ nữ này thứ có thiện lương hay không, thứ hai có chăm chỉ hay không, thứ ba có rộng lượng hay không. Có thể tôi nói điều này có chút hơi sớm, nhưng tôi muốn đả thông tư tưởng cho nó sớm một chút sẽ tương đối tốt. Phụ nữ phải khoan dung rộng lượng. Cuối cùng con mới xem dung mạo, học vấn của cô ấy. Những việc này đều là thứ yếu. Mặc dù chúng hiện nay vẫn còn quá nhỏ, nhưng chúng tiếp xúc với xã hội rất nhanh.

Năm trước, con trai tôi còn giới thiệu cho tôi một người. Nó nói, trong trường mầm non có một bạn rất hợp ý, bạn ấy gần như đều phù hợp yêu cầu, hỏi tôi có được hay không? Tôi nói với nó là: “Con trai à! Con nói xem, con tìm sớm như vậy? Tương lai chúng ta lại gặp một người tốt hơn vậy phải làm sao? Con không thể thay lòng đổi dạ được”. Lúc đó nó vô cùng nghiêm túc, nhìn tôi và nói: “Mẹ nói có đạo lý! Việc này tạm thời con không nghĩ nữa, tương lai sẽ có người tốt hơn”. Cho nên, trẻ nhỏ hiện nay thực sự không giống với thời đại của chúng ta.

Chúng tôi vào những năm bảy mươi, khoảng tuổi con trai tôi (đứa lớn sanh năm 2002, đứa út sanh năm 2007), hiện tại chúng ở trong xã hội bạn không

/8
 

  Ý kiến bạn đọc

Mã bảo mật   

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây