Tôi tên Thùy Hương (sinh năm 1980), pháp danh Diệu Lan, hiện tôi sống ở đường Phú Mỹ, quận Bình Thạnh, TP. HCM. Tôi xin chia sẻ cùng các bạn trải nghiệm nhân quả của chính bản thân mình, một số bạn có thể cho đó là chuyện khó tin, nhưng với tôi đó là sự thật, là một trải nghiệm hết sức quý giá.
Từ những năm học cấp 2, khi chưa có duyên biết đến Phật Pháp, tôi rất thích ăn ốc. Mỗi ngày tôi đều ghé hàng ốc ăn vài dĩa, tôi cứ vậy mà ăn suốt gần 10 năm. Số ốc tôi ăn theo tôi nhẩm tính khoảng trên dưới một tấn rưỡi. Một con số quả thật kinh hồn phải không các bạn?
Nhiều năm sau, khi nhân duyên chín muồi, có rất nhiều phiền não, buồn khổ đến với tôi. Lúc đó, tôi chỉ biết cầu xin Đức Phật cho tôi vượt qua kiếp nạn mà thôi. Khi ấy, có một chị Phật tử nói với tôi rằng: “Em đọc chú Đại Bi đi, cái gì cầu xin cũng sẽ được mãn nguyện”. Tôi liền nghe lời và đọc chú Đại Bi hằng ngày. Và rồi, một lần nữa nhân duyên lại đưa đẩy, khiến cho tôi gặp được Kinh Bản Nguyện Của Bồ Tát Địa Tạng, tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy quyển kinh này thật thân quen từ cái nhìn đầu tiên. Tôi liền thỉnh về trì tụng.
Tôi trì tụng khoảng được một vài cuốn, hôm nọ tụng đến đoạn viết về sát sanh hại mạng, tôi bỗng rùng tôi khi nghĩ đến việc tôi đã ăn quá nhiều ốc. Ngay lúc đó, tôi đã chân thành dập đầu sám hối tất cả dòng họ nhà ốc đã bị tôi ăn thịt. Tôi không biết đã sám hối bao lâu. Nhưng quả thật tâm tư lúc đó rất chấn động, và tôi thấy hối hận thật nhiều.
Kể từ hôm đó, tôi không dám ăn ốc nữa. Mỗi ngày tôi mỗi đều trì tụng kinh Địa Tạng và sám hối với những con ốc mà tôi đã ăn. Khi sám hối được vài ngày, có một đêm nọ, tôi mơ một giấc mơ mà cho đến bây giờ, mỗi lần nhớ lại tôi vẫn rất sợ. Tôi mơ thấy tôi vào một căn nhà ẩm thấp, có hàng ngàn đôi mắt nhìn tôi căm phẫn. Định thần nhìn kĩ lại thì… ôi thôi, bao nhiêu là ốc, ốc cha, ốc con, ốc cháu, …. tất cả đều nhìn tôi với đôi mắt căm hận.
Tôi quá sợ hãi, nhưng không hiểu sao trong mơ vẫn có thể niệm “Nam mô A Di Đà Phật”, tôi xin thành tâm sám hối với tất cả quý vị. Tôi niệm nhiều lần và giấc mơ kết thúc. Sáng ra tỉnh dậy, thật lòng mà nói tôi vẫn còn rất sợ. Do vậy, mỗi ngày tôi đều sắp xếp thời gian để trì tụng Kinh Địa Tạng và luôn luôn hồi hướng cho loài ốc, cũng không bao giờ quên chân thành sám hối với chúng. Tôi cứ trì tụng và sám hối như vậy mãi cho đến một ngày, tôi có một giấc mơ. Tôi lại thấy đi vào căn nhà ẩm thấp lúc trước. Nhưng lần này, khi bước vào thì tôi cảm giác căn phòng ấm áp, cũng có hàng ngàn đôi mắt nhìn mình, khác lần trước là những đôi mắt đó đầy vẻ yêu thương. Tự dưng trong lòng cảm thấy vui, tôi cũng niệm Phật và sám hối trong giấc mơ như lần trước.
Bỗng đâu tôi nghe như có tiếng nói: “Đủ rồi!”, tiếng nói ấm, trầm, và chỉ vỏn vẹn hai chữ ấy mà thôi. Trong mơ, tôi thấy có những con ốc như bay lên (không biết bay đi đâu) nhưng nhìn chúng rất thư thái. Khi tỉnh lại, tôi ngẫm nghĩ chắc có lẽ do lòng tha thiết sám hối, nên đã cảm hóa được mối hận của dòng họ ốc rồi. Do đó, vài bữa sau tôi không sám hối nữa.
Chuyện tôi sám hối và mơ về dòng họ nhà ốc cũng khá lâu rồi. Sau đó, tôi tuyệt nhiên không mơ thấy ốc một lần nào nữa. Nhưng cho dù đã chân thành sám hối, đã được sự tha thứ. Tuy vậy, dư báo – phần nghiệp còn sót lại – vẫn xảy đến với tôi.
Khoảng tháng 2 năm 2017, khi tôi sinh bé thứ hai được 8 tháng thì tôi bị nổi mề đay. Ai đã từng bị nỗi mề đay thì chắc cũng hiểu nó ngứa ngáy và khó chịu đến thế nào. Người ta gọi là nỗi mề đay sau sinh, khoảng một tháng là hết. Ban đầu tôi cũng nghĩ là một tháng hết cũng chẳng sao. Kệ, không quan tâm. Nhưng lạ một điều là tôi bị nỗi ngày càng nhiều. Và càng ngày càng ngứa và khó chịu hơn. Lúc này, tôi bắt đầu mua thuốc uống, và tốn cũng khá nhiều tiền. Tuy nhiên, nếu uống thuốc thì mề đay lặn, bỏ thuốc thì lại mọc nhiều hơn. Mề đây nỗi khắp người, nỗi cả trên cổ, trên mặt. Quả thật rất khó chịu. Tôi uống thuốc nhiều tháng như vậy, nhưng rất vô tư vì nghĩ “chắc mề đay sau sinh nó vậy”. Cho đến buổi tối hôm ấy, tôi chưa kịp uống thuốc, “tới giờ” nổi mề đay. Tự dưng tôi nhìn kĩ những nốt mề đay… các bạn có biết tôi thấy gì không? Tôi thấy chúng giống như những con ốc đang bám vào da mình. Chúng bám theo đàn. Vì theo đạo Phật được ít lâu, có hiểu biết sơ sơ về nhân quả nên tôi biết đó chính là quả báo đang đến với mình.
Kể từ hôm đó, tôi bỏ không uống thuốc trị mề đay nữa. Tôi để cho nó nổi thoải mái, không gãi, không bực bội oán trách. Mỗi lần mề đay nổi tôi lại vuốt ve, vỗ về và tâm tình với nó như hai người bạn. Tôi nhủ thầm: “Bấy lâu nay các bạn chịu nhiều đau khổ, thôi thì xem như tôi xin chuộc tội với các bạn vậy”. Nói thật, trước đó nếu ngày nào tôi không uống thuốc để lặn mề đay thì thật là khủng khiếp, nó ngứa kinh khủng. Cả người bứt rứt. Vậy mà từ khi nhận thấy hình những con ốc nỗi trên người mình, tự dưng tôi xem như đang trả quả báo, tôi chấp nhận như một điều đương nhiên, thậm chí vui vẻ trả nữa là đằng khác.
Kì tích lại một lần nữa xuất hiện, sau gần một tháng chịu đựng và tỉ tê sám hối. Bỗng đâu các nốt mề đay không xuất hiện nữa, dần dần hết hẳn. Tôi cũng không nhớ và không biết tự khi nào tôi không bị những nốt mề đay gây ngứa nữa.
Từ khi ăn ốc cho đến khi nhận quả báo là khoảng hơn 20 năm. Tôi trả quả ngay trong đời này. Nhờ cơ duyên đến với Phật Pháp, lòng thành tâm sám hối mà có lẽ quả báo nặng hoá nhẹ. Đây chính là sự nhiệm màu mà chỉ có ai đã từng trải nghiệm mới hiểu được. Nếu như còn vô minh, trôi lăn nhiều đời nhiều kiếp sau không biết tôi sẽ trả quả nặng như thế nào.
Thùy Hương
Tác giả bài viết: Thùy Hương
Nguồn tin: duongvecoitinh
Ý kiến bạn đọc
Những tin cũ hơn