Bố mẹ ơi,xin đừng chối bỏ con

Thứ hai - 27/05/2013 07:17 - Đã xem: 5262

Bố mẹ ơi,xin đừng chối bỏ con

Nỗi lòng thai nhi Đã ba tháng rồi con nằm trong bụng mẹ Nhưng chưa một lần được nghe mẹ nói tiếng yêu thương. Cha lìa bỏ mẹ từ khi con hiện diện Con chẳng thấy mặt cha vì tình đã chia xa.
Nỗi lòng thai nhi

Đã ba tháng rồi con nằm trong bụng mẹ
Nhưng chưa một lần được nghe mẹ nói tiếng yêu thương.
Cha lìa bỏ mẹ từ khi con hiện diện
Con chẳng thấy mặt cha vì tình đã chia xa.
Chiều lại chiều, mẹ và con ngồi trong thinh lặng
Dưới bóng cây Ngọc Lan hoa nở trắng sân nhà,
Nghe trái tim mẹ đập mãi nhịp âu lo
Con biết mẹ đang gặp nhiều ngang trái
Cay đắng cuộc đời phủ lên khuôn mặt mẹ xanh xao.
Hãy gọi con đi bằng lời yêu từ mẫu,
Ve vuốt con qua bụng mẹ căng tròn,
Hãy thầm thì bên con những buồn vui cuộc sống,
Để mẹ con mình nâng đỡ, ủi an nhau.
Biết mẹ buồn, lòng con khắc khoải
Muốn giơ đôi tay vừa mới hình thành
Để ôm lấy đôi vai gầy của mẹ.
Con muốn khóc nhưng mắt chưa có lệ
Cảm nhận tình đời đã cho con nhiều nỗi xót xa.
Cha phụ bạc mẹ để con thành người con không có bố
Nay mẹ lại đành lòng chối bỏ tình mẫu tử thiêng liêng?
Đừng đưa con đi, mẹ ơi, tới nơi con khiếp sợ,
Dao kéo vô tình sẽ hủy hoại đời con,
Tặng vật mà Thượng Đế đã trao ban cho mẹ
Khi mới là bào thai con đã là một “Thiên Ân” cao trọng.
Mầm xanh địa cầu lòng mẹ cưu mang.
Con mong ước chào đời trong vòng tay ấp yêu của mẹ
Trong hân hoan đón nhận của cuộc đời,
Con sẽ lớn lên trong cao quý tình người.
Ấm áp gia đình, thiêng liêng, cuộc sống,
Con sẽ góp trí óc, trái tim và bàn tay lao động
Cùng mọi người dựng xây một thế giới tươi vui,
Không chiến tranh, hận thù, tham lam, ích kỷ,
Chỉ có ngày mai hạnh phúc thanh bình
Con sẽ là con của mẹ với tấm lòng hiếu thảo
Với tất cả yêu thương và lòng tận tụy hy sinh.
Mẹ yêu ơi! Xin vì mẹ, vì con mà can đảm,
Bảo vệ con dù tủi nhục đắng cay.
Rồi mai đây khi sóng êm gió lặng,
Mẹ con mình sẽ mãi mãi bên nhau.
Dưới bóng cây Ngọc Lan hoa nở trắng sân nhà
Tình mẫu tử ngọt ngào như hương hoa hạnh phúc.





Một bài cảm nhận của bạn đọc:

Mình rất yêu trẻ con nên khi thấy những câu chuyện về người mẹ trẻ phá bỏ thai nhi khi lẽ ra các bé được quyền sống được quyền sinh ra trên cõi đời này,m rất bất binh
Có những ngươi mẹ sinh con ra rồi lại đang t bâm bịt mũi con đến chết hoặc bỏ con thùng rác,vứt con đi để con bị kiến cắn,súc vật ăn thịt,sao ác độc,nhẫn tâm đến thế
Lập topic này chỉ để trải lòng mình.........
Sau đây là 1 câu chuyện của 1 chị,kể về quá khứ đã từng làm điều bồng bột,và sau này đã thật sự hối hận


Câu chuyện của mình bắt đầu từ cách đây khá lâu. Khi đó mình còn trẻ và hầu như chưa biết gì về thai nghén. Mình cũng yêu và khi đó mình có thai. Bạn trai cua mình muốn kết hôn, nhưng mình nghĩ tuổi còn trẻ như thế này đã làm mẹ thì còn gì là bay nhảy, còn gì là sự nghiệp. Và mình phá thai... Sau chuyện đó, bạn trai quá thất vọng nên đã chia tay với mình. Mình cũng cảm thấy chút áy náy trong lòng, nhưng áy náy vì mọi người bảo đó là việc vô nhân đạo, chứ thật sự vào thời điểm đó mình chẳng hiểu nó vô nhân đạo ở đâu. Mình nghĩ trẻ con phải ra đời mới là trẻ con, còn đang trong bụng mẹ cỡ 2,3 tháng thì chỉ là 1 bộ phận của cơ thể thôi, cắt đi thì chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe của mẹ chứ có gì đâu mà vô nhân đạo. Khi đó mình lên mạng và thấy toàn các tài liệu nói về phá thai thế nào cho đỡ ảnh hưởng sức khỏe, nên chỉ nghĩ như vậy thôi.

Sau đó vài năm, mình yêu 1 anh khác và lần này, dù đã cẩn thận, vẫn vô ý có tiếp. Lần này a ấy lại bảo mình cưới, nhưng cả 2 đứa lúc đó chưa có gì trong tay, cưới rồi mình sẽ phải về quê chồng sống, trong khi mình ko muốn, và mình lại đi phá thai tiếp. Một thời gian sau, mình lại chia tay a này.

Kể như vậy, chắc mọi người thấy mình tàn nhẫn lắm. Đúng là thời gian trước đây, mình làm việc gì cũng ko suy nghĩ, theo dạng điếc ko sợ súng. Và quan trọng hơn hết, mình ko hề biết thai nhi có linh hồn - cũng như chúng ta...

Sau này, qua một số nhà ngoại cảm, mình biết được 1 điều là các con mình vẫn đi theo mình, và kinh khủng hơn là vào thời điểm đó, các bé rất hận mình. Các bé không hề gọi mình là mẹ, thậm chí khi muốn đặt tên, các bé còn bắt mình pải trả tiền cho ng đặt tên mới được phép gọi tên các con. Đó là thời gian khủng hoảng đối với mình. Bởi vì mình vừa sợ (mình tưởng tượng các con cứ như ông quan tòa vô hình lúc nào cũng lạnh lùng đi theo mình). vừa đau lòng vừa ko biết phải làm sao. Mình nghĩ chắc phải làm 1 điều gì đó rất lớn lao (vd hiến xác, hay là hiến nội tạng, hay là cả đời vào chùa tu) thì may ra các con mới vơi bớt hận thù. Nhưng thực ra không phải như vậy...

Những đứa trẻ dù là linh hồn hay là người sống, đều là những tâm hồn ngây thơ và khao khát được yêu thương. Các bé thực sự rất cô đơn trong thế giới linh hồn và chỉ có mẹ là người thân yêu nhất. Các bé chỉ biết đi theo mẹ, bám lấy mẹ làm chỗ che chơ mà thôi. Nhưng người mẹ lại quên mất con mình, trong lòng chẳng chút quan tâm, nhớ thương nào đến các con, dù chính mình đã tự tay tước đoạt đi mạng sống của con. Đó chính là lí do các bé mới hận người mẹ. Nỗi hận đó là vì tình yêu thương quá lớn, là vì nỗi đau quá lớn. Khi nhận ra đc điều này, dù mình ko biết phải làm sao đê yêu thương những đứa con vô hình, nhưng mình cũng đã cố gắng để cảm nhận. Mỗi ngày 1 chút, mỗi ngày 1 chút... Và bây giờ, theo thời gian, các bé đã yêu thương mình và lo cho mình rất nhiều. KO phải là mang điều tốt gì lại cho mình về mặt tâm linh, mà là yêu thương mình, gọi mình là mẹ, lo cho tâm trạng của mình. Đó là niềm hạnh phúc lớn nhất mình cảm nhận được và là điều ý nghĩa nhất trong trái tim mình.
 
Nguồn tin:
Làm Cha Mẹ

Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 1 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây